Wednesday, October 19, 2011

NHƯ MỘT GIẤC MƠ 04

àn tay Nguyên lúc nào cũng vậy, len lõi vuốt ve mơn trớn trên da thịt của Thùy làm người nàng nóng bỏng theo những dâm tình đàn ông. Tay vờn trên làn da đùi non rờn rợn nhột nhạt chỉ làm nàng phải dang rộng hai cặp đùi thon trắng cho bàn tay quái qủy của đàn ông vờn vọc... lồn đàn bà hừng hực nóng ướt mời mọc. Mấy ngón tay của đàn ông vuốt ve nhẹ nhàng, thương thương trên cái khe ướt át.



Hốt nhiên, Thùy chỉ muốn Nguyên hoà nhập trong nàng. Nàng muốn cho chàng hưởng trọn vẹn tình chăn gối đêm nay trước khi chia tay. Hình như tận sâu trong cõi lòng nàng, vẫn lẫn khuất nỗi lo âu của những bất trắc khôn lường của ngày mai. Có nhau hôm nay, bên nhau hôm nay với người đàn ông mình yêu là nỗi hạnh phúc nàng đang có trong tay. Ở trong những tình huống cùng cực của hoàn cảnh bây giờ, nàng và Nguyên hình như đều nhận ra rằng cả hai đều muốn sống trọn vẹn những giây phút hạnh phúc đó, và không hề muốn để nó trôi lẫn trong những lo toan tất bật của đời sống.

Thùy vòng tay ôm người yêu. Nàng ve vuốt da thịt quen thuộc của Nguyên. Nàng chồm lên đè ngửa Nguyên xuống. Chống hai tay trên giường, vú nàng kề sát trên môi miệng đàn ông..cái núm vú hồng vươn căng kiêu hãnh trên hai bầu vú trắng dịu êm…Môi đàn ông mấp nhẹ lên cái núm vú hồng hồng căng căng. Vú đàn bà ưỡng ra thêm khiêu khich môi miệng… Hai tay Nguyên chụp bóp lên hai bầu vú làm hai núm vú vươn cao thêm, Chàng nút trọn cái núm vú hồng vào trong miệng lưỡi nóng bỏng…Môi miệng đàn ông như con nít thèm sữa ngọt trên hai bầu vú mẹ…đàn bà rùng mình trong từng cái nút trên hai núm vú hồng… Mỗi cái nút chùn chụt trên hai núm vú làm tê tê ở đó …rồi cái tê giựt đó chạy sâu xuống dưới…lồn đàn bà ướt át dâm tình…



Nhưng rồi Thùy đẩy nhẹ đầu Nguyên ra…Nàng muốn cho người đàn ông của nàng sung sướng trọn vẹn trong tay nàng …Thùy cắn trên cái núm ngực đàn ông, vùi xuống cái bụng rắn chắc rồi cái cương cứng căng dài của chàng. Bàn tay nàng vuốt ve cho cặt nhột nhạt. Tay đàn bà dịu dàng ấp ủ, vò vọc hai hòn ngọc hành căng căng. Tay đàn bà ve vuốt từ phía dưới chạy dài lên trên, tuột sâu làn da cặt….đầu cặt hồng dựng đứng, bóng lưỡng khiêu khích phô bày…Lưỡi Thùy vuốt nhẹ lên cặt căng cứng…nàng nghe người yêu rên nhỏ:
“Em em ưư sướng anh…”

Thùy chồm lên, môi nàng chu ra rồi chụp xuống bao quanh đầu cặt …Nàng nhận ra cặt đang rung giựt nhẹ nhẹ trong môi miệng. Thùy mút nhẹ… thật nhẹ ….một tay nàng ôm ấp cặt đàn ông…tay còn lại vờn vuốt trên hai hòn căng căng ngay dưới đó…nàng nhấc đầu lên…lưỡi nàng thè ra liếm láp vòng theo cái đầu khấc rồi chụp trọn cặt Thùy mút ngọt ngào. Môi miệng nóng ấm ướt át của nàng chạy lên xuống nhịp nhàng trên cặt cương cứng của Nguyên… Bàn tay đàn ông với xuống ve vuốt trên vú nàng…Dâm tình cả hai cho nhau thật ấm áp nồng nàn trong mỗi vuốt ve dịu dàng say đắm..

Nhưng Thùy biết chằng bao lâu thì Nguyên sẽ vùng lên đè nàng ngửa ra…thì quả tình nàng thấy cặt rung rung tê giựt trong những cái sục nút bạo bùng của nàng…Rồi y như rắng, Nguyên vùng lên…chàng kéo nàng xuống mép giường ...mu lồn đàn bà trắng mum múp cong ưỡng khiêu khích cho cặt đâm lút ngập sâu. Chàng chống tay dập nắc tơi tả cái lồn ướt nóng dâm tình…cả hai cùng bật tiếng rên rĩ…

Trong đêm vắng tiếng cặt cọ sát trong cái lồn ướt nhẹp nghe như tiếng nhạc ái ân, ngọt ngào êm ái du dương. Thùy rên rĩ:
“Đụ cho sướng cặt đi anh…
Đéo lồn ướt của em đi anh…uuu aaaa…em em …thèm cặt đụ dai của anh"

Nàng nghe đàn ông cũng rên rĩ theo nàng:
“lồn em êm như nhung…tê quá em ơi…”

Đàn bà hoà theo khúc nhạc phòng the:
“cặt đụ dai làm lồn tê…lồn sướng…lồn nhớ…"

Cặt vùng lên đẩy lồn lên giường. Tay đàn ông nâng cao đùi thon trắng…đàn ông nằm nghiêng phía sau ấn cặt vào lồn …hai đùi đàn ông cặp chắc cái lồn ướt nóng …hai bàn tay vờn vuốt khắp trên da thịt nóng bỏng mịn màng..rồi chụp trọn bầu vú căng cứng trong kích thích. Tay đàn ông vờn xoa bóp nắn tơi tả hai bầu vú trắng nõn nà…hai cái núm vú cũng tơi bời tơi tả trong những vuốt se của mấy đầu ngón tay dâm đãng…Thùy nghe những cảm giác tê dại càng lúc càng dữ dội…trong từng cái cọ sát của cặt đàn ông cương cưng khi êm êm, khi vờn vuốt khi sầm sập dữ tợn trong cái lồn nóng chật chội…hai cái núm vú cứ tê tê dại dại …Nàng rên rĩ :
“Tia đi anh…tia trong lồn đi anh…”

Đàn ông chồm lên dập nắc bạo bùng …cặt nhấn xuống ngọt ngào…cặt rướn sâu tận tới tận cùng lồn đàn bà cong rướn…rồi cả hai cùng nghe bùng vỡ trong nhau. Lần nào cũng vậy…những co thắt rung giựt của cặt và lồn làm cả hai phải ghì siết nhau trong tê dại …hoan lạc ngập tràn môi miệng…hạnh phúc là trong nỗi nối kết liền lạc không còn một khe hở của da thịt trong nhau…

    Buổi sáng hôm sau hai đứa chia tay. Trời vẫn còn tối nhưng đã bốn giờ sáng. Thành phố đã thức dậy từ lâu. Nguyên đã gọn ghẽ chuẫn bị xong. Khi chàng kéo Thùy vào lòng thì nàng biết giờ phút chia tay sắp tới. Đột nhiên một nỗi trống vắng ghớm ghê xuât hiện trong nàng. Làm như ở trong nàng hiện hữu một nỗi trống vắng mà nàng có thể nhận ra được một cách rõ ràng qua trái tim nghèn nghẹn trong lồng ngực. Nàng vòng tay ôm Nguyên. Nguyên cao hơn nàng một cái đầu nên khi ôm chàng, nàng thường hay dụi đầu vào ngực Nguyên.
    Thùy dụi mặt vào mùi đàn ông thân thương thì những nghẹn ngào chợt bật ra thành tiếng thổn thức. Nàng thấy Nguyên ôm ghì nàng chặt hơn vào lòng. Giọng chàng cũng trầm đục:
    “Đừng khóc em…nhớ lên chùa cầu Trời Phật dùm anh….”

    Giọng Nguyên cũng đứt quãng…Thùy biết chàng cũng đang gắng gượng cứng lòng trong giờ phút chia tay không biêt có còn gặp lại. Nàng hít sâu một lần nữa mùi đàn ông trên ngực Nguyên rồi đẩy chàng ra:
    “Anh đi kẻo trễ chuyến xe…
    Em đưa anh ra bến xe…”

    Nàng biết Nguyên vốn nặng tình cảm và hay lo lắng bảo bọc cho nàng. Rời nàng trong tình trạng đơn độc đối diện với những hiểm nguy là điều chàng không muốn, nhưng tình thế không cho phép chàng và nàng tính toán khác hơn. Thùy muốn cứng cỏi đối diện với những lựa chọn của cả hai và như vậy thì người đàn ông sẽ yên tâm hơn trong vị trí của mình. Giọng Thùy vững vàng:

    “Em sẽ gặp lại anh…trong hai tuần nữa, phải không anh?”


    Nguyên nhận ra ánh mắt quả quyết của người yêu, chàng ôm nàng hôn lên trán rồi đáp nhẹ môi lên đôi mắt thông minh đó:
    “Hôn anh đi..ừ , mình sẽ gặp lại…”
    Nụ hôn của nàng và Nguyên sáng hôm đó thật dịu dàng và đắm thắm…

    ****

    Hai tuần sau thì ông Tám xuất hiện…
    Ổng dặn dò rất lâu cho Thùy nghe con đường tiến thoái...

    Nếu trong quãng đời của nàng có những biến cố, những mẫu thời gian không gian không thể nào tẩy xoá được trong trí nhớ thì bảy ngày đêm trong chuyến vượt biển của nàng, Thằng Sơn-con trai nàng, và Nguyên trên con tàu nhỏ cùng với khoảng bốn hay năm mươi người khác là một trong những biến cố khắc sâu nhất trong tâm khảm nàng.

    Có nhiều đêm mãi về sau này trong những năm khi đã ở Mỹ, Thùy vẫn còn nằm mơ thấy mình vượt biển …bị rượt đuổi…bị bắt bớ…nàng vẫn thấy mình lênh đênh trên biển trong mơ…Biển trở thành những nỗi ám ảnh không rời trong trí nhớ của những người thuyền nhân như nàng, như Nguyên.

    Nàng còn nhớ như in sáng hôm đó, ngày D - ngày xuất phát.
    “D Day”, Nguyên vẫn đùa nói với nàng như vậy…


(..Hôm nay Thùy mang cờ đỏ...)

“Mọi thứ đều đã được lo liệu”, Thùy nhớ ông Tám dặn dò nàng như vậy, nàng đi tay không với cái túi nhỏ chưa vài vật dụng cho thằng Sơn. Mẹ nàng cho nàng gói sâm nhỏ và cuốn kính Phật nhỏ , bà dặn phòng khi cần.
Thật ra đây không phải lần đầu nàng vượt biên. Hai lần trườc đó Thùy đã mất sạch tiền bạc trong hai chuyến cho toan tính vượt biên. Cả hai chuyến nàng đều bị gạt và bỏ rơi. Chuyến đầu nàng bị bỏ lại trên cái bến xe đò ở Bến Tre, cũng may còn kịp chuyến xe để trở lại Sàigòn cùng ngày. Chuyến thứ hai thì người tổ chức chỉ cho một nhóm người lang thang một vòng trong đêm tối trên sông Sàigòn rồi đến gần sáng đổ cả nhóm trở lại bờ ở một bến sông rồi nói rằng “cá lớn” bị bể và bị bắt. Tay tổ chức trốn biệt sau đó thành ra mọi người mới biết đây là một vụ lừa gạt có tính toán.
Sàigòn lúc đó dẫy đầy những vụ gạt tiền, gạt của dính líu đến “dịch vụ” tổ chức đưa người vượt biền.
Nhưng trong chuyến đi này, Thùy có linh cảm đây là chuyến đi cùa sống và chết. Bởi vì có Nguyên trong đó. Và ông Tám là người nàng hoàn toàn tin cậy. Bằng cái trực giác của đàn bà, nàng nhận ra ông già là người chỉ có nói một, không nói hai, như đinh đóng cột.

Ông Tám dặn nàng đi xe đò xuống Long An. Ổng lúc nào cũng đi kề theo và nàng cứ làm như không hề quen biết ổng. Từ Sàigòn xuống Long An, không có ai để ý. Nàng và Sơn chuyển sang một chuyến xe lam đi xuống môt xã nhỏ. Ở đó có một cái chợ ở bến sông. Nàng , Sơn và một thanh niên xuống ghe nhỏ của ông Tám không một chút trở ngại. Cái chợ khá đông đúc nên không ai đề ý đến nàng.
Khởi đi từ lúc đó, ông Tám cho cái ghe có gắn máy đuôi tôm của ông ra giữa sông, rồi thả chạy men bờ. Ba người khách từ Sàigòn ngồi khuất vào trong cái mui nhỏ. Thùy nhìn ra ngoài khung cửa nhỏ..sông nước lặng lờ trôi trong lúc chiều xuống dần...

Giờ D sẽ vào khoảng 10 giờ tối. Thùy nhìn đồng hồ tay, mới 6 giờ chiều…. còn bốn tiếng nữa. Cái kim giây đồng hồ di chuyển chậm chạp. Thằng Sơn kêu đói bụng…Nó nói nó muốn về bà Ngoại, không muốn đi chơi…Thằng nhỏ mếu máo…
Lòng dạ Thùy rối bời …trong lúc này nàng chỉ mong có Nguyên bên cạnh


(...vẫn còn mang cờ Nhật...)

Thời may ông Tám gọi ba người ăn cơm chiều. Cơm nóng ăn với cá kho mặn kèm theo dĩa dưa hấu ngọt làm cả ba ăn uống ngon lành. Ăn cơm xong, ông già chạy ghe vào một cách lạch khuất bóng dọc theo bờ sông. Ông già có vẻ rất rành rẽ khúc sông này. Ổng Tám dặn cả ba nghỉ ngơi để chuẩn bị ra gặp cá lớn. Ông già rất ít nói, ổng chỉ nói vậy rồi ra ngoài phiá trước ghe ngồi hút thuốc rê.

Trời tối nhanh. Thằng Sơn lừ đừ ngủ có lẽ nhờ viên thuốc ngủ mà Thùy cho nó uống lúc ăn cơm xong. Gã thanh niên, khoảng chừng 18, cũng ngồi yên lặng nhìn ra sông. Thùy gạ chuyện mới biết hắn tên Trọng, cũng dân Sàigòn. Hắn ít nói, gương mặt có vẻ căng thẳng. Dòng sông xung quanh bây giờ bỗng trở nên đen ngòm, xa xa vài bóng đèn của mấy chiếc ghe câu vàng vọt le lói trong bóng đêm đen.
Cái đồng hồ nhỏ đeo tay của Thùy chỉ 8 giờ. Thùy cũng ngủ gà ngủ gật theo thằng Sơn. Cả ngày trong căng thẳng làm nàng mệt nhọc thấy rõ…

Không biết bao lâu lúc Thùy tỉnh dậy thì hình như cái ghe ông Tám neo khuất trong một góc bắt đầu chuyển nhẹ. Ông già không chạy máy đuôi tôm, ổng chèo bằng hai cái dầm ở phía sau ghe. Cái ghe nhỏ từ tử lướt ra khỏi chỗ nấp, lẳng lặng như một bóng ma .
Thùy thấy cái kim đông hồ dạ quang trên cổ tay , đã chín giờ rưỡi tối.

Ông Tám kêu Trọng và Thùy dặn cả hai phụ ổng quan sát cái ám hiệu của "cá lớn". Cái ám hiệu bằng đèn pin “tắt mờ, tắt mở, tắt mở" - ba lần. Ông già dùng đèn pin làm thử cái ám hiệu cho cả hai nhận ra. Nếu nhận ra ám hiệu, ông Tám cũng sẽ đáp trả ám hiệu bằng đèn rồi sẽ tiến ra gặp “cá lớn”. Chuyển người lên tàu xong, ông sẽ hoàn tất nhiệm vụ và trở về.

Thùy căng mắt nhìn ra dòng sông và màn đêm đen nghịt trước mặt. Nàng thấy căng thẳng trong trí não… nhưng khi nghĩ lát nữa nàng sẽ gặp lại Nguyên trên tàu lớn, nàng cảm thấy an tâm hơn.

9 giờ 45….10 giờ…là giờ hẹn…

Không ai thấy gì ngoài màn đêm đen kịt….

…10 giờ 15…10 giờ 30…

Ông Tám có vẻ nao núng…Đã quá nữa tiếng…ông già lầu bầu
“-Không biết có chuyện gì không…”

…10 giờ 45…11 giờ…11 giờ 30…

Ông Tám thất vọng thấy rõ. Ông nói nhỏ với Thùy:
”Tui nghi là có "chiện"…thử đợi một lát nữa…nếu không có cá lớn…tui đưa cô trở lại bến chợ…cô tìm dường xe lam "dzìa" Long An, rồi Sàigòn như đã tính trườc…”

Trái tim Thùy chợt như thắt lại… Một nỗi sợ hãi và thất vọng vô cớ chụp lên nàng làm nàng như tê liệt chân tay…Trong trí não nàng lúc đó hình như là tiếng gọi người yêu:
“Nguyên ơi, bây giờ anh ở đâu?”

(... em vẫn còn khó ở...)

Gió thổi lạnh trong đêm như làm cho Thùy thêm rối loạn. Nàng vẫn ngồi đó trong cái mui ghe nhỏ nhìn đăm đăm vào dòng sông trước mắt. Làm như hy vọng đang trở thành màu đen như đêm tối ngoài kia. Mệt mỏi vô cớ chợt như chụp trên người nàng, Thùy nhắm mắt cố gắng dỗ giấc ngủ… không biết được bao lâu thì nàng giựt mình chòang tỉnh vì tiếng gọi của Trọng:
“Chị Thùy…thức dậy.. nhanh… chị xem có phải ám hiệu không?”

Thùy chồm người nhìn theo tay chỉ của Trọng.
Ở trong bóng tối đen kịt, có ánh đèn tắt mở. một lần, hai lần, ba lần… rồi lại lập lại…Nhịp tim Thùy đập nhanh trong căng thẳng, nàng lay gọi ông Tám đang nằm ngủ:
“Bác Tám..dậy.. có ám hiệu kìa…”

Ông Tám bật dậy như cái lò xo. ổng nhìn cái ám hiệu đèn rồi vơ vội cái đèn pin. Ông già chớp trả ba lấn thì bên kia cũng chớp trả lại ba lần. Ông Tám vơ cái mái chèo. Ông già chèo nhanh . Cái ghe nhỏ lướt như bay trên dòng sông yên tĩnh, hướng về cái ánh đèn chớp tắt. Chẳng bao lâu thì bóng dáng con “cá lớn” lộ rõ trong bóng đêm.

Ông Tám cặp ghe nhỏ của ông bên mạn cái thuyền vượt biển. Có tiếng người hỏi vọng xuống:
“Mấy người?”
Ông Tám trả lời:
”Ba”
Cũng tiếng nói đó:
“Cho lên nhanh đi”

Thùy kéo xốc thằng Sơn, thằng nhỏ bị động đậy mếu máo cất tiếng khóc. Trong đêm vắng, tiếng con nít khóc nghe rõ mồn một. Thùy nghe có tiếng quát nhỏ:
“Bịt miệng thằng nhỏ lại…bộ muốn bị bắt hả?”

Thùy đang lúng túng thì chợt có ánh đèn pin loang loáng chiếu xuống cái ghe ông Tám. Có cánh tay ai đưa ra nắm tay nàng rồi nàng nghe cái giọng đàn ông quen thuộc:
“Đưa thằng Sơn cho anh…”

Thốt nhiên Thùy nghe như có ai nhấc hẳn khỏi nàng cả một tảng đá nảy giờ đang đè nặng trên lồng ngực. Nàng gọi:
“Anh Nguyên…?”

Thì có tiếng trả lời:
”-Anh đây…em yên tâm…
Em lên đi…anh bồng thằng Sơn theo sau”

Thùy chợt như muốn khóc trong nỗi mừng rỡ không tưởng khi gặp Nguyên ở trong giây phút hoàn toàn nàng thấy lạc lõng và bơ vơ này, nhưng nàng đã bị đẩy vội lên con thuyên lớn. Nguyên theo sát bên nàng. Rồi cái khoang mở ra. Nguyên nói:
“ Em xuống nằm dưới khoang. Đừng để thằng Sơn khóc… mình phải đi qua trạm gác.
Anh ở trên này…Đừng lo”

Thùy bước đại xuống dưới cái khoang thuyền tối mịt. Có tiếng người càu nhàu:
“Ê coi chừng…đừng đạp trúng tui…”

Thùy nhỏ tiếng
”Xin lỗi..”
Có tiếng trả lời:
“Xuống lẹ đi bà..”

Thì trên đầu Thùy cái nắp khoang bị kéo lại. Cả cái khoang tối đen mịt mờ. Thùy cố gắng lấy lại bình tĩnh và nhịp thở… mắt nàng chớp mở làm quen với bóng đêm…nhưng vẫn không thấy gì xung quanh…

Hình như hy vọng vẫn còn là màu đen…


Con tàu lướt êm trên sông. Được một lúc lâu thì thằng Sơn bắt đầu cựa quậy. Thằng bé vốn được Thùy nuông chìu bây giờ đột nhiên ở trong một chỗ tối tăm lúc đầo có vẻ nó sợ, nên không nhúc nhích, bây giờ nó bắt đầu mếu máo kêu mẹ:
“Mẹ…con muốn về Bà Ngoại”
Thùy dỗ dành :
“Ngoan nào. Con chở một chút mẹ đưa con về.”
Thằng Sơn vừa cất tiếng khóc thì trên nắp khoang có tiếng quát nhỏ:
“Bịt miệng thằng nhỏ lại, sắp tời trạm gác rồi…”

Thùy lúng túng dơ tay lên bịt miệng thằng Sơn thì chỉ làm nó khó chịu và vùng vẫy la khóc. Thùy càng thêm lúng túng. Nàng nhỏ giọng năn nỉ thằng con:
“Sơn. Nín con… nín…mẹ thương”

Thằng Sơn vừa há miệng khóc thì trong bóng tối Thùy thấy lờ mờ một bóng đen chồm tới giựt thằng Sơn ra khỏi tay nàng, một giọng đàn bà quả quyết gằn nhỏ bên tai nàng:
“Đưa nó cho tui…không thì cả đám bị bắt hết…”
Và sau đó là nàng không còn nghe được thằng Sơn la khóc gì nữa. Nó đã bị bòp miệng. Cả khoang tàu im thin thít không một tiếng động.

Con tàu đi một khoảng rồi dừng lại. Thùy nghĩ chắc là tới trạm kiểm soát. Đầu óc nàng bấn loạn trong nổi lo sợ không tên. Thùy nhắm mắt nàng nghe tiếng cầu kinh lầm bầm nho nhỏ của người đàn bà ngời kế bên. Tự nhiên Thùy cũng lầm bầm theo:
”Nam mô cưú khổ cứu nạn Quan Thế Âm…”

Và thấy bình tĩnh trở lại…

Được một lúc sau, con tàu khởi động và di chuyển. Cho dến khi có tiêng người trên khoang nói vọng xuống:
“Bà con yên tâm…qua được trạm gác rồi…”

thì Thùy mới thấy nhẹ nhỏm trở lại, nàng nghe giọng người đàn bà quen thuộc:
“Trả con cho chị. Bây giờ nó muốn khóc thì cứ khóc…”

Vậy mà lúc đó thằng Sơn im bặt không khóc không la nữa, có lẽ nó sợ quá..Con tàu lặng lẽ lướt nhanh trong đêm...

Thùy ôm con vỗ về. Hai mẹ con ngủ thiếp đi lúc nào không hay trong tiếng rì rì đều đều của tiếng máy tàu đang xả hết tốc lực ra phía cửa sông.

Lúc Thùy giựt mình thức dậy thì trời đã tờ mờ sáng. Nàng vẫn nghe tiếng máy tàu chạy nhanh…nhìn đông hồ thì lúc đó đã năm giờ sáng…Khaỏng nữa tiếng sau thì cái nắp khoang tàu được mở ra…ánh sáng ập xuống đầy cái khoang tàu chật chội tối tăm..Thùy nhìn quanh…đàn bà đàn ông con nít nằm ngồi la liệt ngang dọc ….mặt mũi bơ phờ căng thẳng..Không khí trong lành lùa vào làm mọi người tỉnh táo hơn. Thùy nhìn người đàn bà ngồi kế nàng nảy giờ, nàng nói nhỏ:
“Cảm ơn chị đã giúp..”

Người đàn bà cười nhỏ:
“Hông biết bây giờ sao con chị nó không khóc nữa?”

Thùy cũng cười theo..có tiếng động ở phía trên, hai cái nắp khoang được mở ra thêm… Thùy nhỏm người đứng dậy…chung quanh nàng toàn là nước màu xám xanh đục …xa xa ở phía sau đuôi tàu là một dảy dài màu lam…ở phía trước mặt là biển cả mênh mông mà mũi tàu đang hướng tới…Nàng nhận ra là minh đang trên đường ra biển.

Quê hương là dải đất màu lam đang bỏ lại phiá sau lưng….
Tự nhiên có cái gì nghèn ngẹn trong ngực Thùy. Hình như nước mắt đang làm nhòe nhoẹt cảnh vật chung quanh nàng....

Cuối cùng thì con tàu bỏ lại sau lưng nơi chốn mà Thùy lớn lên và gắn bó bấy lâu. Nhưng khi không còn đối diện với cái nỗi lo sợ của việc vượt thoát khỏi đất liền thì Thùy mới thấy một nỗi lo sợ khác đổ ập xuống. Đó là lúc nàng đứng thẳng lưng nhìn rộng ra chung quanh.

Biển. Biển. Biển và biển. Bồn phương tám hướng đều là làn nước xanh rợn người chạy dài mút mắt. Và con tàu với hơn năm mươi người trên đó chỉ như là một cọng rơm nhỏ trôi nỗi trên mặt đại dương mênh mông. Một cảm giác choáng ngợp kinh khủng trước cái vĩ đại của trời đất làm Thùy choáng váng. Nàng lảo đảo ngồi sụp xuống thì nàng nghe tiếng Nguyên kề bên:
“ Em có sao không…bị say sóng hả?”

Tiếng đàn ông của Nguyên như một cái phao cấp cứu cho nàng bám víu để tránh nỗi sợ hãi vô cớ trong nàng. Nàng nắm tay Nguyên như muốn níu chặt một chỗ nương tựa vững chắc. Nguyên dìu nàng ngồi xuống. Chàng cho nàng biết những toan tính của ông Ngoại chàng: Giai đoạn đào thoát khỏi đất liền coi như thành công. Tàu đang trực chỉ hải phận quốc tế. Hy vọng là sẽ tìm thấy tàu cứu vớt thuyền nhân.

Hai ngày trôi qua…..
Hai ngày của thất bại trong việc chạy đuổi theo những bóng dáng của các con tàu sắt.

Thêm ngày thứ ba….
Hễ chạy lại gần những con tàu sắt lớn và kêu cứu thì chỉ thoắt một chốc lát các con tàu này đều chạy xa rồi biến mất….

Đến ngày thứ tư thì tinh thần những người trên cái tàu nhỏ xíu có vẻ xa sút trầm trọng. Nước uống và thực phẩm bắt đầu bị hạn chế…

Ngày thứ năm thì trẻ con trên tàu bắt đầu say sóng, thấm mệt, ói mửa, khóc la. Người lớn thì cau có trong lo âu và căng thẳng. Nước uống gần cạn. Số lượng xăng dầu giảm sút trầm trọng… Nguyên gặp Thùy và nói cho nàng biết tình hình trong ánh mắt lo âu.
Thằng Sơn nằm lả người kế bên Thùy. Nó không ăn uống gì được, cứ ói mửa liên miên, người nó sọp xuống như da bọc xương...

Chính ở trong tận cùng tuyệt vọng Thùy mới nhìn thấy được cái quý giá của sự sống. Cũng như khi ở Sàigòn sau 1975 mới hiểu được thế nào là cái quý giá của sự tự do, Thùy và trăm ngàn người khác chỉ nghĩ đến việc vượt biên như một lối thoát, trong hy vọng là sẽ tím thấy một khung trời khác tôt đẹp hơn. Nhưng Thùy không bao giờ nghĩ tới những kinh khủng của đối diện với hiểm nguy mà ranh giới giữa cái sống và sụ chết chỉ như là một sợi chỉ mong manh. Ở lúc đó, hình như tự do không còn là cái gì quan trọng khi mạng sống của những người thuyền nhân trôi nỗi trên mặt đại dương mênh mông đang nằm trong những con sóng lớn của một ngày biển cả nổi sóng.
..........
Đêm xuống trong hãi hùng và tuyệt vọng của những con sóng lượn cao vùi sâu ghê ghớm đẩy xô con tàu lắc lư nghiêng ngả...

Trong bóng đêm, Thùy quỳ xuống lâm râm cầu khẩn Phật trời. Lần đầu tiên trong đời nàng quỳ gối, chắp tay, thành tâm khấn nguyện như một Phật tử thuần thành.
“Nam mô cứu khổ cứu nạn Quan Thế Âm Bồ Tát…”

(... bảy ngày... vượt biên...)

Đến sáng hôm sau, con tàu vẫn còn trôi nỗi trên mặt biển yên tĩnh như một phép lạ. Mà Thùy nghĩ chắc chắn có bàn tay Phật Trời che chở, chứ cái con tàu như cái cọng rơm này không thể nào có thể tồn tại trong vùi dập của những con sóng khổng lồ tối hồm qua. Chung quanh con nít người lớn nằm ngồi la liệt, rũ rượi, mệt nhọc.

Đến trưa thì nhóm điều khiển con tàu quyết định thả neo ngưng chạy, và đốt lửa cầu cứu. Cái vỏ xe được tẩm xăng đốt cháy. Khói đen bốc cao, tấm vải có chữ S.O.S.được giăng cao. Con tàu thả neo bập bềnh cầu may được cứu vớt…

Một ngày trôi qua…Đêm xuống trong tuyệt vọng…

Khoảng gần trưa, sáng hôm sau thì Thùy nghe có tiếng người kêu:
“Có tàu …có tàu sắt …”

Nhìn về hướng trời xa, nàng thấy quả tình có bóng một chiếc tàu lớn đang di chuyển, càng lúc càng rõ dần. Sau một hồi bàn họp, các thanh niên trên tàu biết bơi lội đều được yêu cầu nhảy xuống biển để kêu cứu…

Thùy thấy Nguyên ôm phao nhảy tòm xuống biển cùng với nhiều người khác…Họ vừa bơi vừa vẫy tay la hét…khói đen vẫn toả đầy trên bầu trời xanh…Con tàu sắt vẫn lừng lững tiến tới, càng lúc càng rõ… Mọi người trên tàu thấy hy vọng lại càng la hét, vẫy gọi vang trời….

Cuối cùng con tàu sắt đến gần chổ cái ghe nhỏ và dừng lại. Con tàu sắt khổng lồ là một con tàu vận tải của Trung Cộng, Thùy nhận ra qua lá cờ đỏ có 5 ngôi sao vàng ở góc trái. Vậy mà họ chịu cứu giúp tận tình những người thuyền nhân khốn khổ bằng cách tiếp tế đầy đủ xăng dầu, thực phẩm, nước uống và nhất là chỉ dẫn tường tận hải trình phải đi để đến được Mã Lai.

Những ngày sau đó là những ngày yên ổn trên mặt biển phẳng lặng. Hai ngày sau thì Thùy đến được Mã Lai sau khi bị xua đuổi tới lui và cuối cùng thì ông ngoại Nguyên quyết định đục chìm tàu rồi đổ bộ lên bờ.
Một tuần sau thì nàng, Nguyên và thằng Sơn đến trại tỵ nạn Bidong.
    Thùy ngồi ở đó mà hồn đang ở đâu nàng cũng không hay. Cái quyết định xa Nguyên như một tảng đá nặng đè nặng trên ngực nàng bây giờ. Căn nhà nhỏ nhưng ấm cúng của Đạt hình như vẫn còn là nơi mới mẻ đối với nàng… Có tiếng cười trầm ấm rất quen thuộc của Đạt xen lẫn trong tiếng nói chuyện vui vẻ của thằng Sơn ở dưới nhà bếp.

    Thùy thở dài….Nàng đã không còn cơ hội lựa chọn. Con đường nàng đi bây giờ là một thứ định mệnh đã an bày, giống như Nguyên vẫn thường hay bảo nàng như vậy khi nàng thường hay lẩn thẩn hỏi Nguyên - tại sao Nguyên yêu nàng.

    Thùy nhìn ra ngoài…bãi cỏ xanh trước nhà, hai bố con Đạt đang chạy đuổi nhau hồn nhiên…Fairfax, Virginia…Los Angeles, California Hai thành phố..Hai tiểu bang một ở phiá Đông, một ở hướng Tây nước Mỹ, ngàn dặm cách xa…Thùy lẩm bẩm trong miệng:
    ‘Em xin lỗi anh, anh Nguyên…”

    Hình như nước mắt nàng đang ứa ra, mằn mặn trên môi miệng…
Định mệnh đã an bài cho Thùy nhận lời củng đi với một người bạn cũ đến dự một buổi tiệc của Hội Không Quân miền Đông California.
Hồm đó Nguyên đi công tác xa mấy ngày. Khi Thu, một người bạn thân cùng sở với nàng, tới nhà thì Thùy đang uể oải đọc sách trên giường như một con mèo lười. Thu ào ào tới hối thúc nàng:
“Hey, ông xã “cù lần” của bà đi vắng nhà, tui phải kéo bà đi hoang đêm nay…”

Thùy cười nhỏ:
“Nói bậy..Nguyên nghe được ảnh… đá văng bà ra khỏi nhà…”

Thu cười to:
“Xạo vừa thôi…ông Nguyên ổng hiền khô…Ổng có nghe tui nói như “dầy” đi nữa ổng cũng cười khà khà…”

Thùy cũng cười theo, thầm nghĩ dân miền Nam lúc nào cũng thoải mái và dung dị trong ý nghĩ của họ, ào ào rồi thôi, không để bụng hoặc thâm hiểm tính toán. Nguyên cũng dân sinh trưởng trong Nam chắc không ít thì nhiều cũng lây tính…
Nàng cất tiếng hỏi:
“Cho thằng Sơn đi theo luôn được không?”

Thu nhăn nhó:
“Dẫn nó đi luôn đi bà…bộ bà chịu bỏ nó ở nhà một mình sao?

Khi tới cái khách sạn Mariott sang trọng thì Thùy mới biết đó là một buổi dạ tiệc của những người Không quân cũ…

Và những người Không Quân cũ dĩ nhiên làm Thùy liên tưởng đến Đạt, người chồng đã mất tung tích từ 1975 của nàng. Đã lâu Thùy không tham gia những sinh hoạt như thế này bởi lẽ đơn gián là Nguyên rất không thích những sinh hoạt ồn ào mang tính phộ trương. Thùy vẫn thường hay ghẹo Nguyên là dân “miệt vườn”, không chịu “upgrade”. Cái chữ “upgrade” này là từ Nguyên với ba cái máy computer và nghề nghiệp “programmer” của chàng. Thùy thì không biết nhiểu gì về computer, cho nên khi chàng giải thích là cái computer của nàng cần phải “upgrade”, có nghĩa là phải thay thế với những bộ phận “hardware” hay “software” mới hơn, thì nàng dùng luôn chữ này để ghẹo Nguyên về việc không chịu thay đổi cái cung cách rất là “cù lần” của chàng. “Cù lần” là chữ của Thu, cô bạn của nàng nói về Nguyên, Thùy tủm tỉm cười một mình. Nhưng Nguyên là người rất tốt, rất đàng hoàng và chung thủy. Chàng và nàng đã muốn có con với nhau nhưng vẫn không được. Thằng Sơn do vậy có trọn vẹn sự chăm sóc của cả hai…Thời gian coi vậy mà trôi nhanh…Những ngày tháng phải thích ứng với cái xã hội mới này đang soi mòn sức lực của nàng và Nguyên, Thùy thầm nghĩ.

Buổi tiệc thật vui và đông ngườì tham dự. Cái phòng tiệc lớn như vậy mà ban tổ chức họ dàn dựng đầy cả người. Ở giữa những cái bàn ăn là cái sàn nhẩy rộng và cái sân khấu nhỏ. Bây giờ là giờ của văn nghệ Không Quân. Ánh đèn tắt đi nhường chỗ cho ánh sáng sân khấu… Những người lính của một thời bay bướm trên khung trời xưa cũ bây giờ tóc đã ngả màu, vẫn muốn níu giữ chút kỷ niệm thời xa xưa cũ, họ thay nhau làm văn nghệ, hát những bài tình ca tặng người yêu cũ, tặng vợ nặng tình, tặng nhau chút tình đồng đội còn xót lại trong những ngậm ngùi mất mát.
Thì Thùy nghe tiếng giới thiệu một tiếng hát không quân từ xa đến. Cái tên người được giới thiệu bỗng làm Thùy chú ý, Nguyễn Trọng Đạt….Không lẽ là Đạt sao? Thùy thầm hỏi.

Lúc người đàn ông trong bộ áo vest xanh thẫm bườc lên sân khấu thì Thùy thấy hình như trái tim nàng thắt lại…
Là Đạt…nàng không thể tin đó là Đạt…Thùy môt tay đè lên trái tim nàng, một tay dụi mắt…làm như nàng sợ mình nhìn lầm người. Người đàn ông đang cất tiếng hát…và trời ơi… đó là một bài hát rất quen thuộc đối với nàng, bài “Phôi Pha” của Trịnh Công Sơn…
Bài hát Đạt vẫn thường búng tay trên phìm đàn guitar hát cho nàng nghe:

“…Ôi phù du …từng tuổi xuân đã già
một ngày kia đến bờ
đời người như gió qua…

có những ai xa đời quay về lại
về lại nơi cuối trời …
làm mây trôi…
Thôi về đi
đường trần đâu có gì…”

Nước mắt Thùy bỗng làm bóng dáng Đạt như nhạt nhòe…Khi Thùy nghe những gìòng nhạc cuối cùng của bài hát buông xuống thì nàng như không còn thấy ai xung quanh…Trong bóng tối nàng đẩy ghế đứng lên rồi tiến đến cái sân khấu nhỏ như người mộng du… Ở trên sân khấu, Đạt đã chấm dứt bài hát…Người đàn ông trầm ngâm trong tiêng vỗ tay huýt sáo ồn ào tán thưởng, rồi cất tiếng:
“Tôi chỉ xin được nói thêm….bài hát này tôi xin dành riêng tặng người vợ yêu của tôi đã lâu tôi không liên lạc được…”

Thùy bước đến gần hơn và cất tiếng gọi:
“Anh Đạt…”

Ánh mắt Đạt ngơ ngác hướng về Thùy theo tiếng gọi quen thuộc mà chàng nghe thấy…cho đến khi Thùy bước ra vùng sáng thì Đạt đứng đó sững người…chàng lắp bắp nói không ra lời:
“Thùy…Thùy…em đó hả…”

Đạt hấp tấp bước tới….hai người dang tay rồi ôm chặt nhau…họ không còn biết gì ở xung quanh…nước mắt ràn rụa trên mặt cả hai.

Nếu cuộc đời như một giấc mơ thì cái giây phút tái ngộ của Thùy và Đạt mãi mãi đối với nàng là mộng chứ không phải là thực. Lúc đó hình như nàng thấy có người bạn bước tới gọi tên nàng trong sững sốt:
“- Oh, my God! Chị Thủy đó hả? Thằng Đạt nó tìm chị suốt mấy năm trường….”

Người bạn Không Quân cũ tiến lên sân khấu, nắm cái micro, giọng đầy xúc động:
“ Tôi xin phép được gián đoạn chương trình trong giây phút để mời quý bạn hữu Không quân, và quý khách cùng tôi chia xẻ với Không Quân Nguyễn Trọng Đạt niềm vui tái ngộ với người vợ yêu quý của anh sau hơn 5 năm trời xa cách từ 1975…”

Thùy không nghe hết những gì anh bạn nói vì nàng đang vẫn đầy xúc động trong vòng tay của Đạt. Mãi đến khi ánh đèn của cả đại sảnh của cái khách sạn sáng bừng trở lại và mọi người trong buổi dạ tiệc hôm đó đứng dậy trong yên lặng và cảm động, họ cùng vỗ tay mừng Thùy và Đạt đã tìm lại được nhau sau bao năm trời xa cách. Các bạn Không Quân tiến lại gần…trong số các bà có người dùng khăn chặm nước mắt… Thằng Sơn cũng được giới thiệu nhận lại cha ruột trong nỗi ngơ ngác của nó.

Buổi tiệc Không Quân hội ngộ bỗng trở thành buổi “tiệc cưới” của Thùy và Đạt theo lời đề nghị của đám bạn hữu tinh nghịch và một thời bay bướm của Đạt. Những chai rượu champaign được khui ra, nổ ầm ỉ. Ban tổ chức bắt Thùy và Đạt phải đi “chào bàn” và uống rượu mừng… Rồi đến bài khiêu vũ đầu tiên họ nhứt định dành riêng cho hai người… Bàì nhảy yêu thích của cả hai là bản “Bài Tango Dĩ vãng”. Lúc đó thì Thùy và Đạt đều đã có chút men rượu trong người. Ngày xưa cả Đạt và Thùy đều nổi tiếng trong đám bạn hữu bởi những bài nhảy tango của cả hai. Đã lâu Thùy không nhảy nhưng tối hôm đó nàng đã không trật một nhịp chân…những cái xoay người, chuyển tay, vung chân đều nhịp nhàng ăn khớp với Đạt. Cả hội trường được dịp vỗ tay huýt sáo ầm ỉ…

Đêm vui nào cũng tàn…Cho đến khi Thùy trở lại bàn gặp lại Thu thì nàng hiểu ngay cái câu hỏi rất lớn trong ánh mắt của người bạn rất thân này:
“Còn Nguyên thì bà tính sao?”

Phải, còn Nguyên đó. Thùy sẽ đối diện với tình cảm chàng như thế nào? Trong nỗi vui mừng của trùng phùng với người chồng cũ, nàng quên bẳng, nhưng khi nỗi xúc cảm lắng dần xuống, thực trạng của hiện tại trở lại…nan đề của tình cảm và cuộc sống bỗng nhiên hiện ra rõ nét…

Nhưng nàng chưa kịp suy nghĩ gì thì Đạt trở lại gặp nàng. Chàng gật đầu chào Thu rồi quay sang nói với Thùy:
“Tối nay em ở lại với anh được không? Anh nghĩ chúng mình còn nhiều điều tâm sự …”

Ánh mắt của Đạt nói lên hết nỗi niềm nhung nhớ của chàng trong đó làm Thùy không thể nào không gật đầu. Nàng xoay sang hỏi Thu:
“Tối nay bà “take care’ dùm thằng Sơn cho tôi được không?”

Thu gật đầu…thằng Sơn vẫn qua nhà nàng ngủ qua đêm những khi Thùy và Nguyên bận công việc hay cần thiết phải đi xa. Thu hiểu nỗi lòng của bạn. Thùy và Đạt cần gặp nhau đêm nay…

***

Chuyện gì phải đến rồi cũng đến. Khi cánh cửa phòng khách sạn của Đạt đóng lại đàng sau lưng hai người thì Đạt ôm ghì Thùy trong vòng tay khoẻ mạnh của chàng. Chàng hôn nàng nụ hôn ngọt ngào của chồng yêu vợ mà trong đó nổi nhớ nhung làm nụ hôn trở nên ngọt ngào không tưởng trên môi miệng Thùy. Lưỡi chàng xoắn xít quấn quit vờn vọc lưỡi nàng, hơi thở nàng bị người chồng cũ nuốt trọn… cho đến khi Đạt buông nàng ra thì nàng chóng mặt như say rượu…Chưa kịp nói tiếng nào thì nàng bị nhấc bỗng trong cánh tay người đàn ông…ánh mắt Đạt ân cần tình tứ…thèm khát ái ân…ánh mắt của đàn ông thèm khát đàn bà…ánh mắt của chồng thèm khát yêu vợ…cái ánh mắt quen thuộc của Đạt trên da thịt Thùy mỗi khi chàng và nàng trong căn phòng ấm cúng của hai vợ chồng sau mỗi chuyến công tác trở về…Thùy biết nàng sẽ không từ chối…



Nàng nhắm mắt…mấy cái nút trên cái áo dạ hội được mở ra….cái áo vú của nàng rớt xuống…Môi Đạt nóng ấm chụp phủ trên cái núm vú hồng căng nhọn của nàng…Thùy rùng mình…cái cảm giác nhột nhạt rờn rợn trên làn da vú trắng mịn màng khi môi người đàn ông lướt nhẹ…rồi mấp sâu…rồi đến hai bàn tay nóng ấm vờn nhẹ bóp nắn, miết đè hai bầu vú nhỏ, tròn trĩnh xinh căng... Đạt kéo tuột cái quần xì lip trắng nhỏ xíu của nàng xuống rồi ngẩn người ngắm nhìn cái mu lồn mum múp trắng dễ thương…cái khe hồng hồng có mảng lồng mây đen xoăn xoắn nữa như e ấp như muốn che đậy, nữa như muốn gọi mời…Chàng thoát y theo…cả hai trần truồng như ông A Đam và bà E Và…Thùy dang hai tay đón mời da thịt đàn ông rắn chắc khoẻ mạnh…

Khi Đạt xà xuống trên người nàng thì cả hai cùng bật tiếng rên rĩ. Da thịt Đạt nóng hừng hực chạm vào làn da mát rười rượi mơn mỡn mềm mại của nàng như những nốt nhạc khởi đầu của bài giao hưởng ái ân…Lồn Thùy nóng bỏng ướt nhẹp…nàng vùi tay xuống tìm cặt…chỉ trong khoảnh khắc cặt cương cứng của Đạt vùi sâu trong lồn rướn cong trong khao khát của Thùy…Nàng nghe những tê sướng ngọt ngào ở đó…lâng lâng dịu dàng…Cặt nắc nhịp nhàng…cặt cọ sát nhẹ nhàng..cặt dập sâu bạo bùng…cặt rướn chạm tận đáy lồn …cặt vờn vuốt mơn mang…cặt vùng lên như cọp dữ… rồi rướn sâu tia bắn trong lồn... thực dữ dội…

Hai vợ chồng ghì nhau trong tê dại …


    Tối hôm đó Thùy lả người tê điếng trong vòng tay người chồng đã lâu không gặp không biết mấy lần…nàng buông thả hết những cảm giác trên da thịt nàng chìu theo tiếng gọi khao khát ái ân của Đạt không chút đắn đo.

    Nàng nhớ lúc Đạt kéo nàng vào cái bồn tắm lớn …nàng nằm trên người chàng cho tay chàng tha hồ mơn mang hai bầu vú mịn căng…cho chàng vuốt ve thỏa thuê hai cánh lồn hồng nhung êm nõn nà… cho chàng tha hồ vờn vọc cái khe động đào nguyên êm đềm trong cái bồn nước ấm áp dễ chịu…Nàng nghe Đạt thì thầm bên tai:

    “Em biết không…anh tìm em suốt từ khi anh sang được bên này …anh tìm em từ đông sang tây…từ trại tỵ nạn này đến trại tỵ nạn khác.. từ Cao Uỷ Tỵ Nạn Liên Hiêp Quốc đến Hội Hồng Thập Tự Quốc Tế…anh đăng báo tìm em khắp các tiểu bang có người Việt…vậy mà anh gặp em hôm nay…anh tưởng mình nằm mơ…”

    Thùy nghe tim nàng như thắt lại…Cái khoảng đời xưa cũ bỗng hiện ra trong ký ức…Mỗi người mỗi hoàn cảnh, mỗi biến cố, không ai giống ai. Nhưng điều làm nàng cảm động hơn hết là đã hơn năm năm, Đạt vẫn một lòng mong mỏi và hy vọng sẽ nối lại tình vợ chồng với nàng. Chàng không hề tìm một người khác như một thứ tình cảm thay thế…vậy mà nàng lại có Nguyên trong đời…

    Nhưng bàn tay yêu thương mơn man của Đạt trên da thịt nàng làm nàng gạt hết những mắc mứu trong tâm tình nàng bấy giờ…Nàng muốn cho hết người chồng cũ trọn vẹn tình cãm của nàng cùng những đam mê da thịt của nhau rồi sẽ cho Đạt biết hết ngọn nguồn…Đạt dìu nàng đứng dậy rồi quấn nàng trong cái khăn tắm trắng tinh. Chàng lau khô người chàng rồi vẫn trần truồng kéo nàng ra trước tấm gương lớn trước cái giường ngủ …

    Ở đó, đứng ờ phiá sau… chàng kéo tuột cái khăn …Trong gương, da thịt người yêu mượt mà mơn mởn khêu gợi, lồ lộ phơi bày trong ánh mắt say đắm của người đàn ông…Hai bàn tay Đạt mân mê nhè nhẹ hai bầu vú tròn căng… Thùy ngả người vào Đạt lim dim ngắm nhìn vú mình đang được vầy vọc trong tay đàn ông…trong lúc một tay kía của Đạt men theo cái eo thon vờn nhẹ đám lông đen xoắn mịn nghịch ngợm ..vuốt xuống hai cánh lồn hồng ướt át..



    Cái cảnh tượng trong gương thật là dâm đãng…Thùy dựa người vào Đạt…vú cong rướn trong tay bóp nắn xoa vò hai núm vú hồng nhọn căng bị vò se, vuốt năn te tua…lồn cùng lúc bị vò vọc….mấy ngón tay quái quỷ của Đạt chọc sâu vào trong cái khe động ườt át, rồi chạy ra xoay xoay trên cái hột le mọng căng.. Thùy rướn cong người rên rĩ…
    Nàng vói tay ra phía sau tìm cặt…cặt đàn ông dài to căng cứng…tay nàng kéo lên xuống vờn vọc trên cặt nóng ấm…Nàng nghe Đạt thầm thì bên tai:
    “Em nhìn nè…Vú em đẹp quá em ơi…Anh nhớ nút vú em…
    Anh nhớ vò vù em..anh nhớ nắn vú em…”

    Thùy rên rĩ theo, giọng nàng nũng nịu gợi tình:
    “Vú em đó…em cho anh hềt…
    Vù em nè….anh nắn …anh vò…anh bóp cho sướng hai tay anh đi…”

    Mấy ngón tay Đạt se se cái núm vú hồng cho Thùy rên rĩ như con mèo cái nhỏ:
    “Uia aaaa….ừ ưừ …vuốt hai cái nùm vú em đi…
    uiiu aaaa…em nhớ anh hay nút vù em….anh hay se hai núm vú em…
    uiiaaa”

    Đạt kéo nàng đến giường đè ngửa nàng xuống…chàng phủ trên người nàng rồi hôn nàng say đắm trên môi…khi buông nàng ra thì chàng thì thầm giọng dâm tình…
    “Anh nhớ nút lồn em…

    Thùy rùng mình…nàng rên rĩ:
    “Anh ơi….em cho anh hết…em chìu anh hềt…”

    Vậy là Đạt cắn nàng tơi tả khắp cùng trên da thịt nàng. Chàng cúi xuống hai bầu vú nhấp nhô trắng mịn, căng tròn, nóng bỏng trong kích thích và thèm muồn của người đàn bà. Môi chàng lướt nhẹ trên làn da vú mịn màng nõn nà, chạy vào giữa hai bầu vú men theo cái khe trũng sâu rồi vòng lên cao chụp xuống cái núm vú hồng nhọn hoắt…Môi miệng thèm khát của đàn ông nút hai núm vú của đàn bà mê tơi…Cái lưỡi nóng ấm cứ xoay vòng, vờn vọc hai cái núm hồng nóng ấm tê giựt từng cơn…Bàn tay đàn ông bóp vò đè xoa hai bầu vú sữa…Lâu lâu, răng đàn ông cắn ngập trên hai bầu vú no căng để lại từng dấu ấn đỏ hồng nổi trên làn da trằng mịn…rồi nhay nhay trên hai núm vú làm Thùy cong người trong tê dại và run rẫy…



    Rồi những cái hôn chạy dài xuống cái vùng da bụng trắng thon nhỏ…mơn man nhột nhạt…chạy sâu xuống cái mu lồn …hai bàn tay mơn man trên làn da đùi nõn nà….chạm lên hai cành lồn hồng nhung…rồi tách nhẹ hai cánh hoa hồng…lồn nàng tươi mát khai mở như một đoá hoa hồng đang chờ ong bướm hút nhụy ngọt.

    Đạt cúi xuống…môi chàng chụp nhẹ lên cánh hoa bí mật của người đàn bà… Thùy rùng mình…nàng cong rướn người trong tê dại:
    ”Anh ơi…”

    Lưỡi Đạt vuốt nhẹ tử dưới hai cánh lồn vuốt ngược lên trên..hai ngón tay chàng căng hai cánh lồn…môi chàng chụp trọn trên lồn Thùy tìm cái hột le căng mọng.
    Đàn ông say sưa nút nhụy hoa…nút ngọt ngào…nút nhẹ nhàng…nút mê mang…nút êm êm..nút ru ru..nút say sưa tình nồng…


    Thùy cong người rung giựt trong tê dại..cái lưỡi nóng ấm xục sạo trong khe lồn nóng hừng hực làm nước dâm tuôn chảy rỉ rả …cái môi miệng đàn ông nút chùn chụt trên cái hột le mọng căng làm nàng nghe tê sướng từng cơn… bàn tay nóng ấm của Đạt với lên hai bầu vú sữa cong ưỡng vò nắn bạo bùng…Thùy oằn người rên rĩ:
    "Anh ơi….ui da….sướng em quá anh ơi…"
    Chỉ thấy lưõi vuốt thêm sâu trong khe lồn, lưỡi mơn man trên hai cánh lồn nhung êm, lưỡi vờn xoay trên cái hột le càng lúc càng mọng căng. Êm êm tê tê dại dại từng cơn từng cơn…lồn Thùy nóng hừng hực dâm tình….nàng năn nỉ:
    "Anh ơi …đ éo em đi anh…
    đ ụ lồn nứng em đi…"

    Thùy biết đàn ông của nàng thích nghe những lời lẽ dâm đãng…mà chính nàng cũng đang tơi tả trong những dâm tình, mê tơi trong những nút liếm của đàn ông trên lồn đàn bà dâng hiến gọi mời…



    Nàng thấy Đạt ngồi dậy…hai đùi thon trắng của nàng dang rộng …lồn tênh hênh đón chờ…Người đàn ông vuốt đầu cặt trơn bóng lên trên cái hột le mọng căng, vờn nhẹ rồi nhấn sâu vào…lồn đàn bà rướn cong hứng trọn.. Đạt chồm lên nhấn xuống…hai tay vác hai cặp đùi nõn nà chàng nhấp sâu nhấn cạn, nắc lồn lên xuống nhịp nhàng…mắt chàng ngắm nhìn hai bầu vú cứ nẩy tung lên xuống theo nhịp chơi…Chàng gầm gừ trong tê dại chàng dập lồn càng lúc càng nhanh….tiếng cặt va chạm trong lồn ướt nhẹp hoà trong tiếng kêu rên rĩ của Thùy làm chàng càng thêm hứng tình, dập nắc càng thêm dữ tợn…

    Cho đến khi Thùy cong người níu lấy tay chàng…miệng nàng há hớp không khí, rên rĩ trong tê sướng thì Đạt mới rướn cặt trong lồn ....những cú dập thật lâu... thật sâu... thật dài…

    Rồi là cặt bùng vỡ…rồi là cặt tê bắn..rồi là lồn rung giựt…rồi là lồn co thắt…

    Tột đỉnh vẫn là cái cảm giác không thể nào diễn tả của hòa nhập và hạnh phúc vợ chồng…


Tê dại vẫn còn lan man trên da thịt vậy mà khi Thùy thức giấc thì nàng vẫn còn nhận ra là Đạt vẫn còn đang thức và bàn tay nóng ấm của chàng vẫn còn vờn vuốt trên lưng rồi chạy dọc theo cái eo thon trắng của nàng. Nàng nằm xoay người rúc vào lòng Đạt nên khi mở mắt ra là nàng bắt gặp ánh mắt dịu dàng tình tứ của chàng. Đạt hôn nhẹ lên trán nàng, rồi lên mắt nàng, tìm xuống đôi môi hãy còn đỏ thắm vì những cơn bão khao khát nóng bỏng dâm tình…môi đàn ông mấp mớm, nghịch ngợm trên môi đàn bà nồng ấm…

Tay chàng vờn trên cái eo thon, vuốt ve lên xuống, như muốn tìm lại cái cảm giác thân thương trên từng phân ly da thịt mịn màng, mượt mà của người vợ yêu kiều. Rồi bàn tay ấy vòng ra phía sau nắn bóp vuốt ve hai bờ mông vun tròn…Thùy nghe những cảm giác kích thích rần rần trở lại…chưa kịp nói gì thì bàn tay kia của Đạt đã nắn vò bầu vú nàng…Vú no căng trong vầy vọc cắn vò cả đêm bây giờ lại bị xoa đè nắn vuốt…Thùy cong người nàng mò tay xuống tìm cặt…

Cặt đàn ông vẫn còn căng cứng..nàng rùng mình…thì thấy tay Đạt vuốt ve trên làn da đùi non…nàng chống cao đùi thon trắng cho tay đàn ông tha hồ ve vuốt…cảm giác ở tay trên làn da non trắng nõn thật nhột nhạt mà thật kích thích..Thùy vuốt ve nhè nhẹ trên cặt cương cứng..giọng nàng dâm đãng mời mọc:
“ Còn nhớ lồn phải không? Bắt đền anh…làm em mệt nhừ cả người…”

Đạt chồm lên đè trên người nàng, chàng cười nhẹ, giọng ấm áp:
“Sao anh nhớ…anh thèm được nằm đè trên em….ấn sâu cặt trong lồn em…
tia trong em …hòa với em làm một...”

Thùy nghe như sức nặng và hơi hướm đàn ông đang trùm phủ trên người nàng một cảm giác thật ấm áp, thật dễ chịu. Nàng vòng tay ôm chặt người chồng cũ:
“…Em chìu anh…em cho anh hết…
lồn em…vú em…anh yêu em nữa đi anh…”

Đạt lại cười ghẹo nàng:
“Em chìu anh nữa hả…có người than van là “làm em mệt nhừ” “

Thùy cắn trên ngực chồng, giọng nũng nịu:
“Anh này …Yêu em nhanh…Coi chừng em đổi ý…”



Đạt cúi xuống cắn yêu trên môi nàng…. cắn xuống cái cổ cao trắng trẻo, rồi cái triền đồi nhấp nhô…chạy theo cao lên bầu vú căng … rồi hai cái núm vú hồng hồng mềm ấm căng nhọn hoắt… Đạt mê mãi trên hai núm vú sữa căng nhọn….nút nhè nhẹ, nút chùn chụt. Môi chụp trên hai núm vú hồng, lưỡi thì cứ xoay tròn xung quanh hai núm mềm mềm hết núm vú này thì nhảy sang núm bên kia…núm vú bên này bị nút liếm tơi bời thì núm vú bên kia cũng không được tha, mấy ngón tay nóng ấm của Đạt cứ se sua vò vọc… nhè nhẹ mà tê sướng cứ từng cơn chạy thẳng xuống lồn đàn bà ….lồn Thùy ướt nhẹp trong thèm muốn…

Đạt lại xoay người nàng sấp xuống. Hai tay chàng ve vuốt trên cái lưng ong thon dài trắng mịn…chàng cúi xuống …mối nóng ấm dâm tình lướt trên làn da lưng nhột nhạt…chạy dài xuống hai bờ mông trắng trẻo vun tròn. Hai tay Đạt bóp nắn bạo bùng hai bờ mông trắng lẵng lơ…chàng cắn răng nhay nhay trên đó làm Thùy cong người giẫy dụa trong tê giựt…Mấy ngón tay Đạt men theo phía sau lòn ra phía trước tìm lồn nóng hừng hực lửa…ngón tay vuốt ve ra vào trong cái khe động nóng bỏng dâm tình..

Thùy cong lưng trong tê sướng trong từng cái vuốt ở tay Đạt thì thấy chàng hai tay kéo hai bên eo…nàng hiểu ý chống tay quỳ gối … mông tròn trắng trẻo vươn cao khiêu khich Chỉ thấy Đạt chồm lên phủ trên hai bờ mông …cặt lòn từ phía sau đâm vào lồn ngọt sớt…Đạt dập cặt sầm sập trong cái lồn ướt nhẹp nóng bỏng…

Thùy thấy tê tê dại dại trong lồn , nàng kéo người ra…ngồi lên, rồi đẩy người đàn ông nằm ngửa…Nàng chồm lên…lồn chụp trên cặt cương cứng cọ sát lên xuống…hai tay đàn ông vò nắn nhẹ nhàng hai bầu vú khiêu khích ưỡng cong…hai núm vú hồng nhỏ xíu cứ te tua tơi tả trong những ngón tay điệu nghệ…Tê tê lâng lâng cứ từng cơn từng cơn trong lồn nóng đang được cặt cọ sát nong cứng, trên hai núm vú …trên hai bầu vú đang được tay đàn ông khi dịu dàng vò vọc, khi bóp đè vuốt nắn thô bạo..

Cho đến khi đàn ông vùng lên đè ngửa nàng xuống thì Thùy cong hai đùi dang rộng hết cỡ cho cặt tha hồ dập nắc…mỗi cú dập là mỗi tê dại không tả nỗi trong lồn…Thùy bấu tay trên cái lưng rắn chắc của chồng…nàng cào cấu trên đó khi cặt lồng lên dập nắc như ngựa rừng đang phi nước đại..

Cặt tia bắn rung giựt dữ dội ..Tê dại lan lan trong lồn rồi chuyền ra khắp người nàng…Thùy cong rướn người hai đùi thon trắng cùa nàng quặp cứng trên lưng chồng…Nàng thấy Đạt gục xuống trên người nàng…môi nàng bị chụp phủ trong môi miệng đàn ông…
Hơi thở của nàng như bị nuốt mất…Thùy mê man trong khoái lạc cùng cực của da thịt hoà nhập trong nhau…

Đến sáng hôm sau Thùy thức giấc trong da thịt tê điếng rã rời. Ở từng góc cạnh trên người nàng, chỗ nào cũng còn dấu tích của cuộc ái ân dữ dội nồng nàn, của khao khát và được thỏa mãn đến cùng tận với Đạt. Bên cạnh nàng người chồng vẫn còn say sưa trong giấc mộng, nét mặt Đạt hình như có cái gì thỏa mãn, vui sướng…miệng trễ xuống như đang mĩm cười trong giấc mộng…

Thùy bỗng thấy có cái gì nghèn nghẹn trong lòng…nàng không thể tránh né hiện trạng của nàng. Hình bóng Nguyên hiện rõ trong trí tưởng…Lòng Thùy ngỗn ngang trăm mối. Phải như thế nào bây giờ? Nguyên lùc nào cũng chăm sóc và một lòng thương yêu nàng. Đạt là chồng nàng; thằng Sơn là con ruột của Đạt và nàng. Nàng phải tính sao? Theo bên nào bỏ bên nào? Những dấu hỏi cứ lởn vỡn trong đầu nàng cho đến khi Đạt thức dậy.

Nhìn vào mắt Đạt thì Thùy quyết định ngay được một điều trước mắt là cho Đạt biết tất cả mọi chuyện từ khi chàng bỏ quê hương rời xa hai mẹ con nàng. Trong nỗi ấm áp dịu dàng của chăn gối và hơi ấm quen thuộc trong vòng tay nhau, Thùy kể cho Đạt nghe những chuỗi ngày khốn nhọc của nàng và thằng Sơn…rồi mối tình của nàng và Nguyên…chuyến vượt biên tưởng rẳng đã bỏ mạng trên biển cả mênh mông…

Đạt yên lặng nghe Thùy kể…chàng chỉ lặng lẽ ôm siết chặt lấy nàng vào lòng những khi giọng kể chuyện của Thùy bỗng đứt quãng hoặc đục trầm trong xúc động và nước mắt.
Đạt không nói gì sau khi nghe Thùy nói lại mọi việc xảy ra. Chàng chỉ nhẹ nhàng bảo nàng chuẩn bị để cùng đi ăn sáng với chàng. Chàng cười:
“Em có thấy đói bụng không? Anh đang muốn xỉu đây nè…xuống dưới khách sạn tìm cái gì ăn, uống cà phê rồi mình nói chuyện tiếp, em nhé”

Ở bàn ăn của khách sạn, Đạt cũng không nói gì chỉ lo chăm sóc chìu chuộng cho nàng từng chút một buổi ăn sáng. Mãi đến khi thấy nàng thoải mái dễ chịu với cái tách cà phê bốc khòi thơm phức trong tay thì Đạt mới nhắc tới chuyện nàng, giọng chàng dịu dàng:
“Anh biết anh bỏ lại hai mẹ con em là điều anh thực sự không muốn, nhưng tình thế lúc đó không cho phép anh quay trờ lại…”



Chàng trầm ngâm một lát rồi tiếp tục:
“Anh tôn trọng chuyện giữa em và anh Nguyên. Anh còn phải thực tình cảm ơn anh ấy đã giúp em và thằng Sơn sang tới được bên này…
Bây giờ anh nghĩ chuyện còn lại là quyết định của em. Anh anh..”

Đạt ngập ngừng nhưng chàng tiếp tục:
“Anh thực sự không muốn đẩy em vào thế phải quyết định một mình. Nói cho đúng tâm tình anh thì anh thực lòng mong em về với anh…”

Chàng nắm tay Thùy, giọng chàng khản đục, đứt quãng trong xúc động:
“Anh không muốn xa em thêm một giây phút nào…anh đã tìm em, chờ em bao nhiêu năm…giờ mới gặp được em...”

Thùy cũng thấy ngẹn ở ngực, nàng như muốn khóc theo Đạt. Giọng chàng trầm trầm bên tai nàng:
“Nhưng nếu anh chỉ biết lo phần anh, rồi níu kéo em, thì anh quá ích kỷ. Anh Nguyên cũng thương em…Anh nghĩ…anh tôn trọng sự lựa chọn của em.
Cái việc em và Sơn sang Mỹ …mạng sống của em và Sơn còn, một tay là do anh Nguyên.
Anh không thể dành giựt em và Sơn trong tay ảnh được…”

Đạt nắm chặt lấy bàn tay thon nhỏ của Thùy, giọng chàng từ tốn:
“Anh chờ em…”

Thùy lúc đó không suy nghĩ được gì. Nàng chỉ biết nhìn Đạt mà thấy lòng quặn đau.
Nguyên sẽ trở lại vào hai ngày sau đó, Thùy thầm nghĩ. Còn hai ngày để quyêt định.
Khi nói với Đạt nghe nàng có thể ở lại với chàng trong hai ngày rồi sẽ cho chàng biết về quyết định của nàng thì Đạt vui ra mặt. Chàng nói ngay vời nàng:
“Em có thể xin nghỉ sở rồi cho anh trọn vẹn hai ngày của em không?”

Nàng cười. Nhìn sâu trong ánh mắt của Đạt, Thùy đang biết Đạt nghĩ gì. Nàng chỉ gật đầu vậy mà người đàn ông của nàng vui như trẻ con được kẹo...

Thật ra tâm trạng của Thùy lúc đó là của sự né tránh và trì hoãn không đối diện với cái hiện trạng tiến thoái lưỡng nan trong việc lựa chọn giữa Nguyên và Đạt. Cả hai người đàn ông đều yêu thương nàng. Cả hai đều nặng tình, nặng nghĩa với nàng. Và khốn nỗi nàng yêu… cả hai. Ở trong vòng tay của Nguyên và Đạt nàng đều cảm thấy tình cảm nàng được bao che ấp ủ trong ấm áp, trong thương yêu.

Nhưng niềm vui tái ngộ trong trùng trùng những tâm tình cũ bỗng như ngập tràn trong Thùy và cả trong Đạt. Cả hai không muốn gì khác hơn lúc này là để những cảm xúc trong nhau chiếm hết những giây phút của hiện tại. Nhất là cái hiện taị đó lại làm sống lại mãnh liệt những rung động của một thời yêu nhau, một thời cho nhau những ngây ngất của đam mê tình nồng.

Đạt đưa Thùy trở lại cái phòng khách sạn ấm cúng của hai người… Ở đó Thùy rúc vào lòng Đạt tìm lại hơi ấm đàn ông rất quen cùa nàng …Như con mèo nhỏ nàng ngủ ngon lành đến tối…

Đến khi nàng thức dậy thì vẫn thấy mình nằm trong lòng Đạt. Chàng vòng tay ôm nàng từ sau lưng, thầm thì:
“Con mèo nhỏ của anh..ngủ ngon không…đói bụng chưa…
anh đã gọi “room service” em chẳng cần đi đâu hết…”

Thùy xoay người nũng nịu:
“Mấy giờ rồi anh.. “

Đạt cười:
“Sáu giờ chiều rồi em..em ngủ say quá nên anh không đánh thức em dậy …
Đi tắm đi em rồi mính ăn tối…”

Giọng Thùy lại càng nũng nịu hơn:
“Em mỏi quá…là tại anh…bắt đền anh…anh tắm cho em…”

Đàn bà, nhất là đàn bà đẹp, khi nũng nịu thì chỉ tổ làm đàn ông thêm khờ dại, thêm ngu ngơ…trái tim Đạt như muốn nhủn ra và dĩ nhiên chàng muốn quỳ gối làm tên nô lệ của tình yêu, chàng đứng lên…hùng dũng và trịnh trọng
“Tên nô lệ này xin tuân lệnh nữ hoàng…”



Chẳng mấy chốc thì cái bồn nước nóng đã sẵn sàng…Chàng nhấc bổng nàng trong vòng tay, bước vào cái phòng tắm lớn sang trọng …Đạt cởi từng cái nút áo của Thùy..da thịt đàn bà mịn màng nõn nà phơi bày… cái nịt vú rớt xuống…vú đàn bà căng tròn xinh xắn…hai núm vú lúc nào cũng nhỏ xíu nhọn căng..hai cái núm hồng hồng nhô cao trên hai gò bồng đảo căng phồng mịn màng, nhấp nhô theo nhịp thở lúc nào cũng là nỗi kích thích ghê ghớm đối với đàn ông…

Rồi đến cái quần …cái móc được cởi ra, ….cặp đùi thon dài…. cái quần xì lip trắng tinh…nhỏ xíu…bị cời tuột trong tay Đạt….cái mu lồn mum múp trắng trong khu tam giác bí mật…Đạt nín thở cho dù chàng đã quen thuộc với da thịt Thùy…Đàn bà vẫn có sức hấp dẫn lạ lùng, nhất là người đàn bà mình yêu. Cái khu tam giác bí mật kia muôn đời đối với chàng cũng vẫn là một bí mật…bởi lẽ đơn giản là chàng vẫn muốn tìm tới…vẫn muốn mầy mò thám hiểm, và vẫn không sao hiểu hết được cái lạ lùng bí mật của người đàn bà trong những sát na tột đỉnh của ái ân nống cháy…

Đạt dìu Thùy vào cái bồn tắm…nước ấm nóng làm cả hai thật dễ chịu….Thùy nằm dựa lưng trên người Đạt. Hai tay đàn ông vòng ra phía trước mân mê hai bầu vú…giọng đàn ông ru tình:
“Vú em đẹp như mơ…”

…Mười đầu ngón tay đàn ông mân mê hai núm vú hồng, giọng ru tình lại thầm thì bên tai Thùy:
“ Anh yêu hai cái núm vú hồng nhỏ xíu này của anh…"

Hai bàn tay đột nhiên dữ tợn bóp vò hai bầu vú sữa căng mịn:
“Anh thèm bóp, thèm nắn, thèm vò hai vú em.."

Thùy cúí nhìn hai bầu vú bị bóp, xoa, nắn, đè, vò trong bàn tay thô bạo của người đàn ông… hai bầu vú nàng căng cứng trong kích thích…thì tay Đạt đã vùi sâu xuống cái tam giác kín….tìm cái khe lồn ướt át…ngón tay chàng vùi sâu trong đó…ra vào…Thùy rùng mình…Nàng cọ ngoậy:
”Anh này..anh tắm cho em mà…
Không cho anh ghẹo em…ngoan…chút xíu nữa em cho anh .. tha hồ…”

Đạt hôn nhẹ trên cổ nàng:
“Xin tuân lệnh ..”
Vậy mà hai bàn tay chàng vẫn mơn man trên khắp người nàng..Thùy thấy thật thoải mái trong những vuốt ve dịu dàng và êm ái trên da thịt mơn mỡn của nàng....


Thùy ngồi thừ người nhìn ra khung cửa sổ. Mùa thu ở Virginia dịu dàng mà rực rỡ trong những màu sắc muôn màu của những chiếc lá trên cành. Mỗi loại lá là mỗi màu sắc. Màu vàng ngả màu úa đỏ xen lẫn với màu nâu chạy dài theo những hàng cây dọc theo những con đường lót đầy những xác lá rơi rụng làm thành cái khung cảnh đầy mộng trong mắt nàng.
Thùy vẫn còn ở đây nhìn những chiếc lá rơi rụng lả tả theo những cơn gió thoảng mà sao thấy bâng khuân trong lòng. Đã hơn một tháng kể từ khi nàng rời khỏi Nguyên chỉ với mảnh giấy nhỏ ghi vội những dòng chữ tạ tình. Thùy còn nhớ cái quyết định trong đắn đo trong dằn vặt và trong đau khổ của nàng…Nàng ra đi có lẽ là nhận ra có cái gì trống vắng trong Nguyên, có cái gì mơ hồ trong nàng cho nàng nhận ra rằng nàng đã không lấp đầy được nỗi trống vắng đó ở Nguyên. Hình như là lúc Nguyên nhìn thằng Sơn và tận sâu trong ánh mắt chàng, Thùy nhận ra Nguyên muốn có một sợị dây mật thiết hơn với nàng, một thứ kết tủa, tựu thành, hay là một chứng tích của tình yêu. Không hiểu sao nàng vẫn không kết tụ được trong nàng một dấu tích từ những rung động mãnh liệt của nàng và Nguyên trong ái ân tình nồng.



Âu cũng là định mệnh…Thùy thở dài…Đạt xuất hiện trở lại trong đời nàng như một cơn lốc xoáy cuốn thổi nàng đến một bến bờ khác…Đạt vẫn nồng nàn vẫn đam mê vẫn nóng bỏng như thuở nào…Trong vòng tay chàng Thùy như say như mê… như tự thuở nào trong đêm hợp cẩn của hai vợ chồng…Thùy hãy còn là gái trinh trắng thơ ngây…Cái lần gặp lại trong khách sạn Mariott đêm hôm đó, Đạt đã làm nàng sống lại cái đêm nàng trao chàng tấm thân con gái trinh nguyên.
Cũng chính cái đêm tái ngộ hôm đó, cộng thêm với việc thằng Sơn là con ruột của Đạt và nàng, tất cả đã làm nghiêng cán cân trong việc nàng phải quyết định ở lại với Nguyên hay trở về với Đạt…

Đêm hôm đó…cũng trong ánh đèn cầy lung linh ấm áp…Đạt vốn biết nàng là người của lãng mạn và tình tứ, cũng có lẽ vậy mà trong đêm của yêu thương vợ chồng, sau buổi tiệc cưới năm nào , trong căn phòng của cái nhà nhỏ của hai người, chàng đã chuẩn bị cho đêm hợp cẩn của chàng và nàng, cũng bằng ánh nến lung linh…cũng với hai ly rượu champaign ngọt ngào …

Đạt nâng ly mắt chàng lấp lánh nỗi tình tứ dịu dàng:
“Em còn nhớ không.. ngày em cho anh …ngày em làm vợ anh…"

Thùy nâng nhẹ cái ly thủy tinh long lanh những giọt rượu trắng sủi tăm. Hai cái ly cụng nhau…ánh mắt nàng ngập tràn những kỷ niệm ngày đầu…Giọng Đạt vẫn trầm ấm:
“Em bây giờ vẫn đẹp, vẫn giống y hệt như ngày đầu anh yêu em….
Mắt em …con mắt dài có đuôi cứ mỗi lần nhìn anh làm anh như say sóng …môi em mềm êm như mơ làm anh say như uống rượu ngọt mà không biết mình say…”

Trái tim Thùy như mềm nhũn trong những lời êm êm của Đạt…mà những lới này cũng là những lời chàng thầm thì bên tai nàng cái đêm đầu tiên đó…
Ly rượu này là rượu chồng mời vợ….”
“Còn ly thứ hai là của vợ mời chồng
“Và ly thứ ba là của hai vợ chồng…”

Ba ly rượu champaign làm hai má Thùy nóng bừng, hây hây đỏ…tim nàng đập nhanh hơn trong lồng ngực… thì Đạt nắm tay diù nàng đến giường…hai vợ chồng ngồi đối mặt trên chiếc giường trong đêm hợp cẩn. Ánh mắt chàng bây giờ si dại trong ánh mắt nàng…Chàng hôn nàng trên đối môi hồng xinh rồi hai tay kéo cái áo voan mỏng lên khỏi đầu nàng…làn da con gái mượt mà trắng mịn màng phơi bày…cái nịt vú nhấp nhô theo hơi thở gấp gáp…Chàng vòng tay ra sau. Cái nịt vú rớt xuống giường …hai bầu vú thanh tân no căng nõn nà …hai núm vú hồng hồi hộp lên xuống khiêu khích trên làn da vú trắng mịn …con gái lấy hai tay che vú… e lệ ngập ngừng…
Đạt kéo nhẹ hai bàn tay con gái nhỏ nhắn không che hết được cái bầu vú căng tròn…Tay đàn ông vờn nhẹ trên da thịt con gái rời rợn nhột nhạt…
Thùy nghe Đạt rên rĩ:
“Em coi nè …vú em đẹp quá em ơi…vú em vẫn y hệt như ngày anh mới yêu em lần đầu”

Nàng rùng minh vì Đạt đang cúi xuống nút cái núm vú hồng…Nàng rên rĩ:
“Ưuiuaa…anh ơi”

    Môi đàn ông nóng bỏng trên cái núm vú…Con gái chống tay mắt nhìn đàn ông nút vú mà người cứ nghe rung giựt từng luồng tê tê từ cái núm hồng…còn cái núm hồng bên kia thì bị mấy ngón tay đàn ông vân vê xoa vò vuốt ve tê dại…Rồi hai bầu vú con gái bị vò đẻ bóp nắn…Vú con gái có tay đàn ông bóp nắn vuốt ve bỗng nóng bỏng căng tròn…núm vú con gái dược môi miệng đàn ông nút liếm bỗng căng nhọn, vươn cao khiêu khích dâm tình… Con gái rên rĩ thì bị đè ngữa xuống giường…Vú bị môi miệng đàn ông hôn mấp tơi tả… Ô môi Đạt nóng cháy trên hai bầu vú…lưỡi liếm vờn hai núm vú hồng căng nóng ấm….rắng cắn... tay vò bóp cùng khắp…vú con gái bị vùi dập bạo bùng…
    Rồi cái quần lót nhỏ xíu bị tuột xuống…con gái trinh nguyên nhắm mắt phơi bày da thịt nuột nà khêu gợi…con gái thấy ánh mắt đàn ông si dại trên vùng tam giác kín…hai bầu vú phập phồng trong nhịp thở gấp gáp…
    Bàn tay đàn ông ngập ngừng vén nhẹ làn mây trên cái mu lồn dễ thương mum múp vun đầy…hai cánh lồn trinh nguyên hồng hồng e ấp…tay đàn ông vuốt nhẹ trên hai cánh hồng nhung êm làm con gái giựt cong người rên rĩ…khe lồn ướt nhẹp nước trinh..
    Thùy nhận ra ngón tay đàn ông đang tách hai cánh lồn nàng…cái cảm giác cánh lồn được vuốt ve lúc nào sao cũng nghe tê sướng….rồi hai cánh hoa bị tách ra….lồn phơi bày hết trông giống hệt như một đoá hoa hống đang khai mở…ngón tay đàn ông vuốt nhẹ trên lồn chạm trên làn da non ấm nóng…khu vực kín bí mật của con gái đang bị vầy vọc sờ mó... nàng cứ thấy tê sướng lạ lùng…mấy ngón tay lại mầy mò lên trên…đụng phải cái nhụy hoa căng phồng… chạm nhẹ xoay vòng…
    Con gái cong giựt người trong tê dại:
    ”ui daaaaa…anh ơi…”

    Chưa kịp phản ứng thi nguyên cánh hoa hồng trong khu vực tam giác kín của con gái bị môi miệng đàn ông chụp phủ…Môi đản ông chạm lên cái làn da hồng hồng non dịu nõn nà của lồn con gái….
    Thùy nghe tê tê sướng sướng từng cơn từng cơn…cái lưỡi nóng ấm cứ vờn liếm nhẹ nhàng hai cánh lồn lòn vào giữa cái khe ướt át …vuốt ngược lên trên…con gái cong theo người ưỡng lồn rướn cong theo cú vuốt …rồi run rẫy như khống chịu nỗi những luồng điện tê dại trên cái hột le căng mọng đang bị môi lưỡi đàn ông nút bú chùn chụt…Con gái năn nĩ:
    “Anh ơi…tê em quá…anh làm gì em đó…



    Đàn ông chồm lên trên hai bầu vú hổn hển trong những hơi thở gấp gáp tìm lại hai núm vú hồng căng nhọn hoắt…bàn tay chạy xuống tìm lại cái lồn con gái…vuốt trên hai cánh lồn….lòn vào trong cái khe ướt át rồi ấn nhẹ vào trong….lồn rướn cong …mở ra cho ngón tay mầy mò vào trong…Giọng đàn ông thầm thì dâm đãng:
    “Anh nút lồn trinh của anh…
    anh liếm lồn trinh…
    Anh nút hai núm vú gái trinh …”

    Thùy rùng mình…dâm đãng của đàn ông dâng đẩy trong lồn con gái nóng ướt…tai nàng vẫn nghe những lời đường mật êm êm:
    “Anh nuốt hết nước trinh…
    ướt nhẹp hết nè….”

    Ngón tay ra vào trong lồn con gái chật chội nóng hừng hực…con gái oằn người trong tê sướng thì thấy đàn ông vẹt hai đùi thon trắng lồn phơi bày trọn vẹn trong run rẫy…con gái chỉ con nhận ra là đàn ông nhấn ngưởi thi lồn mở ra…cặt đàn ông nong lồn trinh con gái ấn vào …ngọt ngào tê tái…ôi cả đời Thùy cũng không quên nỗi cái cảm giác kỳ lạ đó

    Thùy nhắm mắt…tiếng Đạt êm êm bên tai:
    “Lồn em sao lúc nào cũng chật cứng vậy em….ôm cặt anh chật quá em ơi…
    ưuiui aaa lồn gái trinh của anh…”
    Thùy rùng mình…cặt Đạt to dài nong cứng chật chội trong lồn nàng nóng ướt. Đến lúc cặt nắc nhè nhẹ trong cái lồn con gái thì nàng thấy như có diện giựt tê tê sướng sướng trong từng cú cọ sát va chạm…
    Cặt nhấp nhè nhẹ… kéo ra chầm chậm… rồi ấn sâu vào…làm như muốn cho lồn con gái làm quen với những va chạm tê sướng mới mẻ …nước dâm tuôn ướt hết trong lồn trinh làm cặt ra vào càng lúc càng thoải mái….rồi cặt nhấp nhanh hơn…đâm sâu hơn…càng nhanh chừng nào thì tiếng cặt nhóp nhép trong lồn gái ướt nóng bỏng nghe càng rõ …hoà theo đó là tiêng rên rĩ của con gái…của đàn ông:
    Auiauaaaa….uiuu daaa anh ơi….tê eeemmmmm”

    Cứ vây mà khi nhanh, khi chậm, khi nhẹ, khi mạnh cho đến lúc cặt tê tê lồn rung rung thì cặt nhấp lồn ướt…cắt nắc lồn trinh tơi bời…cặt rướn sâu thật sâu rồi thúc mạnh…đâ sâu ngọt sớt tận đáy lồn…con gái nghe đau rát vòng tay ôm cứng đàn ông:
    ”Aaaaa…đau em… anh ơi….”

    Chỉ thấy cặt cũng khựng lại rồi tia bắn rung giựt dữ dội trong lồn con gái…Tê dại làm hai da thịt trần truồng quần chặt nhau chật cứng…

No comments:

Post a Comment